1/ Từ đó họ khép lòng và không muốn tiếp tục chia sẻ
2/ Mỗi người 1 lựa chọn thôi, có miệng thì nói, k thì cạy miệng cũng chả hé câu nào. Mà đã là lựa chọn bản thân thì đừng có than vãn trách đời bất công. Tất cả những gì mình nhận được, đều là thanh toán cho sự lựa chọn của bản thân.
3/ Nhìn chung đôi khi im lặng cũng khiến họ có những thiệt thòi nho nhỏ nhưng đó là do họ chấp nhận bởi nếu không anh tin họ đã lên tiếng họ chỉ không muốn nói ra chứ không phải không thể
4/ Sự lựa chọn giữa việc im lặng hay nói ra còn tùy thuộc vào ngữ cảnh và mối quan hệ đôi khi việc im lặng có thể giúp người khác tự trưởng thành nhưng cũng có lúc sự giúp đỡ hay góp ý kịp thời có thể tránh được những hậu quả không mong muốn điều quan trọng là tìm ra sự cân bằng nhưng quan trọng nhất là người được góp ý họ có trong tâm thế muốn được nghe lời nói đó hay không cũng rất quan trọng nữa nếu người đó không muốn nghe thì lời góp ý có hay tới mức nào cũng trở nên vô nghĩa
5/ Mình không phải người hướng nội cũng không phải người hướng ngoại mình chỉ nói nhiều với những người mình thân với mình nói ít với những người ít tiếp xúc vậy thôi
6/ Nếu mà người gặp vấn đề họ không chịu kể ra, thì mình sẽ không quá đào sâu vào họ. Vì có thể mình chưa phải là người đủ tin tưởng để họ bộc bạch câu chuyện còn nếu người mà không chịu kể kia là người mình yêu quý thì mình có thể gợi chuyện bằng cách " Dạo này thấy cậu như này, có phải là do abcxyz không?". Còn nếu họ vẫn không chịu nói với mình thì mình cũng tôn trọng. Vì có thể việc mình muốn giải quyết vấn đề hộ người khác có thể từ động cơ thể hiện bản thân, nên cũng không cần quá phải bắt người nói nói ra với mình, họ có thể nói ra với người khác nếu người khác đó khiến họ đủ tin tưởng. Vì mình muốn họ được bộc bạch ra, chứ không phải là bộc bạch với mình mới chuẩn.
7/ Tôi có vài đứa bạn. Thi thoảng nhiên nhắn tin bảo dạo này tôi buồn, mệt mỏi thậm chí có lúc kêu luôn là trầm cảm. Nhưng lạ là khi hỏi lại có chuyện gì thì một là ko thấy hồi âm mà 2 là nói: ah, ko có chuyện gì. Thật ko biết làm gì tiếp luôn.
8/ Mình cũng giống bạn. Khi học cấp 3 mình khá sôi nổi, nhưng khi lên đại học nhiều chuyện tác động, mình phát ngán với những thứ xung quanh. Mình chọn cách tách biệt cuộc sống bên ngoài, đi sâu vào nội tâm, trả lời cho các câu hỏi của bản thân, sau thời gian dài, mình dần kết nối với chính mình. Rồi mình trả lời được các câu hỏi, mình thực sự muốn gì, mục đích mình sống là gì,... Đến giờ mình vẫn vậy, mọi người nhìn vào bảo mình như tự kỷ ấy :v Mình không cùng quan điểm vs đa số, nên mình cứ cô độc trên con đường mình đã chọn. Đôi khi lạc lõng cô đơn, không thể chia sẻ với ai. Nhưng trong thâm tâm mình thấy như hiện tại là tốt nhất cho mình.
9/ Thật ra, việc học cách im lặng, nuốt cái tôi vào trong chính là một bài học quan trọng và cần thiết cho sự trưởng thành của mỗi người
10/ Con người thường dùng sự im lặng để diễn tả sự suy sụp của bản thân. Bề ngoài thì bình lặng nhưng trong lòng một chút tàn tro cũng không có.
11/ Sẽ có những thời điểm cậu chỉ muốn đặt mọi thứ về “chế độ im lặng” — tắt đi âm thanh của thế giới xung quanh, lặng lẽ thu mình lại, để không còn ai có thể chạm vào nỗi buồn đang cuộn sóng trong lòng. Cậu mệt mỏi vì những lời hỏi thăm hời hợt, những kỳ vọng đè nặng trên vai, và cả những áp lực vô hình chẳng thể gọi tên. Cậu muốn dừng lại, muốn biến mất khỏi tất cả, để rồi trong khoảng lặng ấy, tự mình vá víu những mảnh vỡ đã rạn nứt từ bao lâu.
12/ Im lặng không phải là yếu đuối, mà là cách cậu tự chữa lành — cho đến khi sẵn sàng đối diện với thế giới một lần nữa, bằng một tâm hồn mạnh mẽ hơn.
13/ Đằng sau vẻ bình lặng của mỗi ng là cả một toà thành đổ vỡ bên trong
14/ Nhiều người thường chọn im lặng sau khi mất đi thứ gì đó. Trông có vẻ rất vô nghĩa nhưng thật ra rất đau lòng
15/ Khi bạn không còn bộc lộ cảm xúc bằng việc up story, than phiền, nhắc nhẹ trên trang cá nhân, thay ảnh đại diện liên tục, đổi tên tài khoản, tìm bạn bè than phiền đủ kiểu. Thay vào đó là thói quen yên lặng, cho bản thân tự chữa lành, khi đó bạn đã trưởng thành rồi
16/ Cái giá của sự trưởng thành là phải biết giữ im lặng thay vì nói hết nỗi lòng
17/ Đâu phải ai cũng đủ can đảm để nói hết chuyện ở trong lòng đâu đôi khi im lặng cũng là một sự lựa chọn tốt mà đỡ phải phiền người khác
18/ Chỉ mong đến ngày nào đó , mình sẽ gặp được một người đáng tin tưởng để nói ra những nỗi lòng của bản thân
19/ Từ nhỏ mình đã ít nói rồi, h lớn cũng vậy, ai làm gì nói gì mặc kệ hết, hễ ai hỏi tới mình cái gì thì mình đáp lại rồi thôi à, mình cũng chưa hề chủ động bắt chuyện với ai bao giờ luôn á, có nhiều người mình gặp hoài nên có biết họ nhưng khi gặp mình lại không dám bắt chuyện, phần vì sợ làm phiền họ, phần mình cũng không có cái gì để hỏi, phần thì mình không biết phải hỏi gì nói gì để họ không thấy phiền hay khó chịu
20/ Nhưng bạn ơi, cs này còn nhiều điều phải bước tiếp, phải sống lắm. Tự nhận mh là ng hướng nội, trải qua nhiều đau thương, áp lực, bg mh cũng sống trầm lặng lắm: ít chia sẻ vs mn, ít ns, luôn cảm thấy chẳng có ai lắng nghe mh... Đi làm thì bị ns là trầm tính, k hòa đồng, k năng động... Nhưng mh nghĩ khác, luôn lm tốt cv của mh, còn lại mh kqt lắm. Có chuyện buồn đôi khi mh khóc 1 mh, tâm sự dc thì ns k thì thôi, tự gặm nhấm, chữa lành, sáng hôm sau vẫn vui vẻ đi lm, vẫn bt như chẳng có gì... Sau bao chuyện, mh may mắn vì có gia đình là nơi bao bọc mh, có thể thoải mái trở về, tâm sự, khóc lóc điên rồ chẳng ai phán xét
21/ Đâu phải lúc nào cũng nói ra hết là tốt đâu. Có những chuyện nên giữ trong lòng thì tốt hơn. Lòng tin giờ đây được đong đếm qua số gian khổ trải qua cùng nhau chứ không thể dùng thời gian để đánh giá được
22/ Nhưng mà nói ra đôi lúc sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đối phương, họ sẽ có những suy nghĩ về mình, không biết tốt hay xấu. Khiến họ suy nghĩ nhiều cũng chẳng tốt. Đối với 1 đứa nhạy cảm như mình, mọi câu nói mọi hành động của người khác cũng làm mình buồn rất nhiều tuy nó chẳng có hàm ý sâu xa. Nói ra rồi đối phương sẽ bảo mình nghĩ nhiều, cũng có đôi khi họ sẽ lại khuyên nhủ thật nhiều, tuy mình chỉ muốn họ lắng nghe, không phải là lời khuyên. Vì vậy, đôi khi, vẫn không nên nói ra thì tốt hơn
23/ Nhưng mà tớ không biết phải nói gì cả, tớ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì. Hơn nữa, tớ không muốn ai phải suy nghĩ về tớ, một cách thương hại hay khó chịu cả
24/ Mình đã chọn viết ra giấy và đốt nó đi. Đâu phải ai cũng hiểu đc kể cả người thân nhất,hiểu đc là tốt không hiểu lại thành nhiều chuyện, than vãn, kể lể. thôi thì cứ giữ cho mình
25/ Còn bản thân tớ chưa dám nói ra hết những suy nghĩ hay bộc lộ quá nhiều ra bên ngoài!!! Nói ra cũng khiến xung quanh muộn phiền đó
26/ Tớ vẫn luôn chọn cách giấu đi cảm xúc của mình bởi lẽ nếu đối phương thật sự để tâm đến mình họ nhất định sẽ có cách để biết, còn nếu trong lòng họ kg có bạn thì dẫu bạn có nói trăm ngàn lần cũng vô nghĩa
27/ Nhưng mà tớ muốn trốn tránh và im lặng nhìn lại bản thân, phân tích các kiểu tớ sợ họ thấy phiền, tớ sợ họ thấy được bản thân yếu đuối, tiêu cực đó của tớ mà lo lắng hay thương hại với lại nếu lúc nói ra tớ cũng không biết diễn đạt làm sao cho hợp, sợ sẽ khóc mất thôi 😢
28/ Ko phải cứ lúc nào nói ra cũm sẽ dc người khác hiểu và đồng tình . Đôi khi nta nghĩ ngược lại đó là lỗi của mình . 1 số chuyện có lẻ im lặng sẽ tốt hơn , ng thật sự hiểu mình thì o cần mình phải nói
29/ Hông giỏi văn chương nên mình hông biết diễn tả hay nói như thế nào để đối phương có thể hiểu,so với việc không nói ra được lòng mình thì mình sợ đối phương hiểu lầm mình hơn
30/ Lựa chọn nói cũng được hoặc không cũng được. Nói ra chưa chắc sẽ nhẹ lòng nên t chọn cách nch với chính bản thân t
31/ huhu kh biết phải nói như nào ấy xong kiểu sợ tâm trạng mình kh tốt sẽ vô tình làm ảnh hưởng đến đối phương, này thành ra vô tình thành silent treatment nma chỉ là muốn tự chữa lành hoi, muốn sửa lắm chứ nma hơi khó
32/ 🙂 nhiều lúc thấy như bản thân mình lại hay, không chia sẻ, không tâm sự gì cả, không cần ai lắng nghe, cùng lắm tự kỉ nói chuyện một mình, đổi tiếng đổi giọng trong đầu lại đỡ mệt hơn trò chuyện với người khác
33/ Ngày lặg lẽ trôi qua và cảm nhận .hoc cach đừng bao gio ns ra suy nghĩ của mìh thì tốt hơn
Nhận xét
Đăng nhận xét